Nghĩ là vậy, nhưng cuộc đời chẳng bao giờ như mình suy nghĩ. Người ta bảo ghét của nào trời trao của đấy. “Nàng ta” cứ thế xuất hiện bước vào cuộc sống của tôi, đảo lộn tất cả.
Cô nàng của tôi nhỏ nhắn, mái tóc dài, uốn lung tung chẳng theo một thể gì, quần áo màu mè và luộm thuộm, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy đáng yêu đến lạ. Nàng xinh xắn, cười tươi như hoa hướng dương. Nụ cười ấy khiên tôi ngẩn ngơ, chúng tôi cứ thế bước vào đời nhau. Ai cũng nói hai chúng tôi không hợp, nàng ấy là bình minh rực rỡ thì tôi là ánh sao đêm, nàng ấy thích nhưng thứ nhẹ nhàng, còn tôi thì cục mịch và thích chơi xe- những chiếc xe mà nàng hay gọi vui là “xe ruỳnh ruỳnh”, ấy thế mà chúng tôi lại hút nhau lạ kỳ…